Hiển thị các bài đăng có nhãn tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Mình muốn hỏi các chế một vấn đề.
Chuyện là mình có cô bạn làm mẹ đơn thân. Cô ấy rất đẹp, lạnh lùng, có nét kiêu sa. Năm nay bằng tuổi mình, mới 20 thôi. Một năm trở lại đây, lâu lâu cô ấy rủ mình qua nhà, đó là một căn hộ chung cư ở Bình Thạnh. Chung cư ấy cũng ok, chỉ có điều mưa là ngập đường, xe phải lội nước một đoạn.
Mà qua nhà cô ấy chả có gì, chỉ là chơi với thằng bé, thỉnh thoảng ra ban công tâm sự, lâu lâu lai rai vài chai ken, hoặc ngồi xem ti vi trong lúc cô ấy nấu ăn, xong ăn, xong đi về. Có lần cô ấy nói đôi khi cô muốn thấy đàn ông trong nhà, nhưng không muốn ngày nào cũng thấy.
Gần đây, cô ấy ăn mặc "thoáng mát" hơn. Có lần, mưa to (Sài Gòn vớ vẩn thật, mùa này còn mưa, mà mưa toàn mưa to mới đểu), cô ấy bảo hay là mình ở lại hết mưa hết ngập hãy về. Mình đùa có mà tới mai à, cổ nói ờ thì mai cũng được mà.
Nghĩ ngợi một hồi thấy tạnh mưa, mình đi về, đường ngập.
Mình muốn hỏi là xe mình là Wave thái, tuổi đời khoảng 10 năm rồi, chưa mở máy, lội nước nhiều lần như vậy có sao không.?
Nửa đêm, người vợ thức giấc. Không thấy chồng nằm bên cạnh, nàng liền khoác váy ngủ lên người, đi xuống tầng dưới và thấy chồng đang ngồi bên ly cà phê, vẻ mặt trầm tư, ánh mắt hướng về nơi vô định, thỉnh thoảng lại lặng lẽ lau nước mắt.
Nàng hỏi:
- Có chuyện gì không ổn hả mình?
-....
- Sao mình lại xuống đây ngồi giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?
Chàng trả lời bằng một câu hỏi:
- Em có nhớ cái ngày chúng mình hò hẹn nhau cách đây 20 năm không, ngày em tròn 16 tuổi ấy?
Nàng đáp:
- Có!
Chàng hỏi tiếp:
- Thế em có nhớ lúc ba em bắt quả tang chúng mình đang tình tự không?
Nàng thẽ thọt:
- Có, em nhớ chứ!
Chàng nói tiếp:
- Em có nhớ gương mặt ba khi chĩa súng vào mặt anh và gầm lên: "Mày chọn lấy con gái tao hay chọn ở tù 20 năm?"
Nàng trả lời:
- Dạ, em vẫn nhớ!
Một lần nữa, chàng lau nước mắt trên gò má rồi cất giọng âu sầu:
- Em biết không, lẽ ra hôm nay là ngày anh được ra tù đấy
Hôm nay cô được anh đưa về nhà ra mắt, cô trang điểm nhẹ và chuận bị kỷ càng để lấy điểm trong mắt bố mẹ anh.
Trong bửa cơm không biết do hồi hộp hay lúng túng mà cô làm cái ....tút..
Ông bố nhìn xuống chân cô rồi quát : Milu đi ra.
May quá .....như không có chuyện gì xảy ra cô lại tiếp tục ngồi ăn ...bổng tút...tút..
Ông bố lại quát Milu đi ra con.
Milu đúng là vị cứu tinh của cô, cả nhà lại vui vẻ ăn cơm, được một lát...
Tút...tút...tụ..uut
Lần này ông bố đứng phắt dậy quát lớn : Milu đi ra nhanh không con nhỏ đó nó ỉa trên đầu mày giờ
Anh nắm chặt tay em , thủ thỉ "Người ta bảo đàn ông 28 tuổi ít nhất phải có 500 củ trong tay . Anh 30 rồi mà không có gì trong tay cả. Em có theo anh không?"
Em nũng nịu "Sao lại không có gì? Tay anh đang nắm báu vật ngàn vàng đấy! Biết chưa đồ ngốc?".
Anh hạnh phúc vô cùng. Hôm sau anh lừa bán cô sang biên giới được có hai chục củ, anh lẩm bẩm "Thế mà bảo ngàn vàng, đúng là đàn bà hay lừa dối đàn Ông ".
Đêm tân hôn cô dâu thẹn thùng thỏ thẻ với chú rể: 
- Anh yêu ơi, em hổng biết gì về dzụ đó hết ờ, anh cắt nghĩa cho em nghe đi! 
Chú rể cười: 
- Dzụ đó dễ ợt à em cưng. Em cứ tưởng tượng cái của em là nhà tù, còn cái của anh là thằng tù. Tụi mình cứ nhốt thằng tù vào nhà tù là xong. 
Nửa tiếng sau bắt thằng tù nhốt xong xuôi đâu đấy cô dâu thích quá, một lát sau lại thỏ thẻ: 
- Anh yêu ơi, thằng tù nó vượt ngục rồi kìa! 
Chú rể bảo: 
- Thế hở em? Thì mình bắt nó nhốt lại thôi. 
Nửa tiếng sau bắt thằng tù nhốt lại xong xuôi đâu đấy, chú rể thở dốc ngồi châm thuốc lá hút lấy lại sức. Một lát sau cô dâu lại nói: 
- Anh yêu ơi! Thằng tù nó lại vượt ngục nữa rồi, anh mau bắt nhốt nó lại đi anh yêu! 
Thế là chú rể lại uể ỏai đi tóm thằng tù nhốt lại. Xong xuôi đâu đấy chú rể nằm xuội lơ. Một lát sau cô dâu lại thỏ thẻ: 
- Anh yêu ơi... thằng tù nó lại... 
Lần này thì chú rể sùng bố lên quát: 
- Thằng tù này nó ở tù hết hạn thì phải thả nó ra chứ, nó có bị chung thân đâu mà cứ đòi bắt nó lại nhốt hòai vậy? Đi ngủ đi!!
Hôm qua say rượu. bỗng nhiên người yêu cũ gọi điện. Tôi bắt máy, nhưng không thấy em nói lời nào. Phải chăng em đã quá nghẹn ngào khi không nói lên lời.. Phải chăng em đã rất ân hận khi đá tôi.... cho đến khi 1 giọng nói vang lên phía xa từ đầu máy bên kia.. Con lại nghịch điện thoại của mẹ rồi...
Tôi nghèo.. Đúng ! Vì tôi chưa giàu !! Nhưng 10 năm nữa gặp lại , chưa biết ai sẽ giàu hơn ai .
Chàng trai cay đắng nói rồi quay lưng bõ đi trước cặp mắt của tất cả mọi người ở đó . Cô là tiểu thư con nhà giàu , còn tôi chỉ là 1 thằng sinh viên nghèo không môn đăng hộ đối . 1 thời gian sau , nhà cô gặp biến cố và phá sản .. cô phải trở thành 1 cô gái bán rau ngoài chợ.

10 năm sau , cô đang loay hoay dọn hàng rau về nhà cho kịp trời tối , bỗng dưng .. trước mặt cô 1 người đàn ông bước đến và dừng lại . Cô chết lặng , tim đập liên hồi , hơi thở gấp gáp .. Đúng là khuôn mặt ấy , nụ cười ấy làm sao cô quên được . Anh vẫn kiên nhẫn nở 1 nụ cười và đưa tay về phía cô !!  Cô cười chua xót móc vội mấy đồng trong ví dúi vào tay anh " thế quái nào giờ lại thành 1 thằng ăn xin thế này
Cô chống hai tay lên vai anh, đẩy anh lên với đôi mắt đầy lo lắng: - Anh ơi, nhỡ có chửa thì sao? Anh trợn mắt, cốc yêu cô gái một cái: - Chửa thì đẻ chứ sao, con bé này! Cô mỉm cười mãn nguyện, hai mắt từ từ nhắm lại... Chín tháng sau cô đẻ thật, còn anh thì cô không biết ở nơi nào!